Our love story
Chuyện tình yêu

Bạn có tin vào việc đi đám cưới và gặp người muốn cưới?
April 20 2024
Hôm đó tôi đi đám cưới của một người bạn với tâm thế rất nghiêm túc: mặc áo thun torano trắng đi cũng chục cái đám cưới chưa mua mới, quần kaki đen, xịt tí nước hoa có thương hiệu nhưng mà từ "sốp pi" cho nó "ra dáng", và quan trọng nhất — quyết tâm ăn thật nhiều để bỏ cái công đi. Nhưng không ngờ chính hôm đó đã gặp cô ấy, duyên số đã gắn kết hai con người xa lạ lại với nhau kể từ lúc định mệnh ấy. Tưởng chừng như đôi ba câu chào hỏi rồi mai này sẽ bị lãng quên đi! Thế nhưng, một sự gắn kết vô hình đã hình thành từ giây phút đó.
Chúng tôi quen biết nhau tình cờ, tìm hiểu nhau trong thời gian ngắn, đôi ba câu “ em mong muốn điều gì?”, “anh mong muốn điều gì?”, “chúng ta mong muốn điều gì?” đã kết duyên đôi người xa lạ.
Tình yêu – không đo đếm bằng năm tháng, chính sự chân thành, thấu hiểu và niềm tin tuyệt đối vào đối phương đã giúp chúng tôi quyết tâm trở thành gia đình của nhau!
Và ngày hôm nay đây, chúng tôi chính thức nên duyên vợ chồng. Là cái kết đẹp của những tháng ngày vun trồng chăm sóc.
Buổi hẹn hò khó quên ^^
August 5 2024
Sau buổi tiệc cưới định mệnh đó, tụi tôi bắt đầu nhắn tin qua lại. Ban đầu là kiểu "em ăn tối chưa", "trời hôm nay đẹp ghê", rồi dần dần chuyển sang "em có thích đi Đà Nẵng không, anh tính đi chơi nè". Tôi nghĩ bụng: vừa là cơ hội du lịch, vừa là phép thử coi có "gặp nhau ngoài đời" hợp không, chứ lỡ đâu mới hợp chat thôi thì khổ.
Cô ấy trả lời:
– "Có ai rủ đi chơi Đà Nẵng mà em từ chối đâu."
Tôi đọc xong mà tim đập như trống làng vào hội.
Chuyến đi đó diễn ra sau khoảng một tháng kể từ ngày gặp. Tôi đặt vé máy bay, khách sạn (cố tỏ ra ga lăng dù ví thì muốn khóc), còn cô ấy chỉ cần mang mỗi vali... và nụ cười 10 điểm.
Ngay ngày đầu đến Đà Nẵng, tụi tôi quyết định leo Bà Nà Hills. Cô ấy hí hửng chụp hình với Cầu Vàng, còn tôi thì hí hửng chụp cô ấy. Đến lúc đi cáp treo xuống, tôi nói đùa:
– "Nếu lỡ bị kẹt lại đây thì em có chịu ở chung với anh không?"
Cô ấy đáp tỉnh queo:
– "Tùy xem ai nấu cơm!"
Tôi biết ngay: cô gái này không phải dạng vừa.
Tối đó, chúng tôi ra biển Mỹ Khê ngồi ăn hải sản. Gió biển thổi lồng lộng, cua thì tươi, còn tôi thì bị cay vì ăn nhầm ớt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Cô ấy cười đến mức suýt làm rơi con ghẹ đang gắp. Tôi vừa hít hà vừa nghĩ: "Có khi nào mình đang ăn tối với vợ tương lai không ta?"
Từ chuyến đi đó, tình cảm tụi tôi tiến triển thần tốc như xe vượt đèo Hải Vân. Và đúng thật, sau này mỗi lần kể lại, cô ấy đều bảo:
– "Nhờ đi Đà Nẵng mà tui mới phát hiện ra ảnh là người vừa lầy, vừa thật thà, vừa ăn cay dở thảm hại!"
